Thứ Ba, 20 tháng 5, 2014
Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2014
Thứ Năm, 15 tháng 5, 2014
Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014
Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2014
QL HÀ NỘI & QL SÀI GÒN GẶP GỠ
THÁNG TƯ ẤM ÁP!
Nghe tin Thu Giang và Mạnh Kính vào Sài Gòn, bao nhiêu bạn QL nhanh chóng đăng ký gặp gỡ. Thế là các cuộc "ồn ào" đã liên tục sảy ra tại nhà riêng, tại quán sá.... do Đồng Huyền, Khắc Hạnh, Minh Ngọc, Ngô Hà, Quang Trung.... tổ chức. Bỏ bên lề sụ ồn ào cố hữu, riêng mình , sau bao năm làm bạn, một cảm giác sâu lắng : QL THẬT SỰ LÀ ANH EM, lần đầu tiên làm cháy bỏng trái tim mình !...
Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014
NHÂN KỶ NIỆM 39 NĂM NGÀY 30 THÁNG 4
NGƯỜI MẶT XANH
Hàng tuần mình đều nhận được báo biếu Văn nghệ TPHCM. Hôm rồi, trong số 298 gần đây nhất đăng bài kỷ niệm ngày sinh Lênin 24 tháng 4. Ngày tháng này năm 1972 gắn liền với cái chết vụt qua trong gang tấc, mình chẳng bao giờ có thể quên được ! Nhân kỷ niệm 39 năm ngày 30 tháng 4, kể lại chuyện ấy để các bạn nghe một ngừơi "trong cuộc" với "hòan cảnh" riêng của mình, nghĩ gì....
Năm 1972, có lẽ từ tháng 3 , mùa khô, chiến dịch Nguyễn Huệ mà đối phương gọi là "Mùa hè đỏ lửa" nổ ra, mình là họa sĩ của Ban Tuyên Huấn TW cục đi phối thuộc với trung đòan 3 sư đòan 5 QGP ở mặt trận An Lộc ( miền Đông Nam Bộ )
Đúng ngày này, khỏang gần 9 giờ sáng, một anh trong BCH trung đòan bảo mình vẽ giùm chân dung Mác & Lênin để chiều làm lễ kết nạp Đảng cho một số đ/c. Chân dung Bác Hồ thì họ có rồi !
Mình nghĩ : có chân dung Bác Hồ là được rồi, lại còn.... Sẵn có họa sĩ, đòi "chơi sang" đây!...
Mình chẳng có cái ảnh mẫu nào, các ông ấy cũng chẳng đưa mẫu cho mình. Tất nhiên phải vẽ theo trí nhớ rồi, mà mình thì chưa từng làm việc này bao giờ....Đành tự nhủ : Cứ thử một chút, nếu không được thì báo từ chối ngay !
Mang giấy và than vẽ ra bắt đầu loay hoay được ít phút thì nghe thấy tiềng nổ lốp bốp vang lên trên đồi, trước mình đã bị kiểu này rồi nên biết đó chính là tiếng bom B52 nổ gần...Sẵn ngồi cạnh một cái hầm rất kiên cố, trong đã có 3 người : Một anh bộ đội tối qua đi đánh đồn lạc đơn vị quần áo mặt mày đen nhẻm khói đạn, tạt qua nấu trà,cùng uống (chất đốt là thuốc mìn Claymo), anh kia tên Cương văn thư Trung đòan, có vợ và 2 con nhỏ ở Hà nội. Trước khi đi bộ đội là giáo viên, anh nữa không biết tên. Mình định nhảy vào cái hầm đó nhưng tự nhiên lại nghĩ : Hãy về hầm của mình chỉ cách đó có vài mét ( hầm ai nấy nhảy... đã như một "lời nguyền" )
Lúc này bom đã nổ chát chúa xung quanh. nằm xuống, bò..., thấy mủ cao su và cành cây lá cây vụn hăng hắc đang rơi lộp bộp khắp người! ( đóng quân trong rừng cao su mà ) Nhòai mấy cái nữa rút được hai chân xuống hầm của mình thì thấy trời đất tối sầm rồi vụt sáng bừng...Cái bình toong Mỹ đeo ở thắt lưng "tự động" mở nắp, giựt khỏi xanh tuya, đổ nước ồng ộc trườc mặt. Nửa thân dưới bị lấp đầy đất đỏ... Không kịp sợ, tự trấn tĩnh : Có lẽ mình cụt 2 chân rồi, nghe nói lúc mới bị thương thì rất tỉnh và ...không đau ! Thử cụ cựa một cái chân, rút lên còn y nguyên, cái kia nữa...cũng còn nguyên cả dép (!).... Mình chợt nhớ ra cái túi vẽ, cả "gia tài vũ khí" của mình là ở đó, chứ không phải khẩu súng lục K54 giắt bên mình cho oai...mình hớt hải chui ra khỏi hầm thì nhìn thấy xung quanh nhiều giấy rách trắng xóa... Thôi rồi, lượm những tờ giấy rách lên, thấy là giấy đánh máy pơluya không phải giấy vẽ dày của mình.... Cái túi đồ vẽ của mình đã hòan tòan biến mất !...Quan sát lại điạ hình xung quanh thấy tòan là đất đỏ. Rừng cao su chẳng còn lấy một "miếng", cái hầm văn thư kiên cố có ba người trúng nguyên một trái bom, miệng trái bom ấy cách miệng hầm của mình chưa được 4 gang tay! Nếu mình chỉ chậm nửa giây thì đã ...tan "xác pháo" ! Cái hầm của mình là hầm chữ T "hóa giải" sức ép nên không bị hộc máu mồm máu mũi và không bị điếc tai. Thế mới "tài" !!
Có một "nhiếp ảnh gia" mắt lé ở cùng hầm, mình không để ý, lúc đó mới lên tiếng hỏi : Chúng nó có sao không? Mình buột miệng chửi ( ở chiến trường, đụng tý là chửi ) : Đ m... lên mà xem, nó bay về Mỹ mẹ nó rồi còn nằm ở đó mà ...léo xéo !!!
Lúc chưa bị bom, đang loay hoay tính vẽ cụ Mác cụ Lê thì thấy đến 5,6 anh chiến sĩ thông tin đi rải dây điện thọai nói chuyện gì đó bên cạnh. Bây giờ không còn một ai ...chỉ còn tay, chân, ngực, rời ra dính tí quần áo rách, không có cái đầu nào....thịt người đỏ như thịt...bò, lần đầu tiên mình thấy như thế. Một anh có lẽ là sĩ quan của đơn vị thông tin đi tới, chỉ đống thịt bảo : Đó là tử sĩ của đơn vị các anh! Mình bảo : Đơn vị tôi có 3 người ở trong hố bom này rồi, ngòai hai người chúng tôi còn sống, tất cả đều đi tải đạn chưa về...Mấy người đi lấy một tấm ni lông che mưa rải xuống đất, gom đống tay chân... đó lại, và anh chỉ huy kia túm tất cả chỗ xương thịt ấy cho gọn, chắc mang đi đâu đó chôn !
Một lúc sau T lính trong tổ văn thư về, nhìn qua chúng tôi một giây rồi nhẩy đại xuống cái hố bom đã ăn hết cả cái hầm văn thư, loay hoay đưa lên một nửa chiếc dép râu bị bom cắt ngọt theo chiều dọc và một nhúm thit của 3 người.T nghe đâu lấy được một chiếc võng và một chiếc nón cối của ai đó gói nhúm thịt, bỏ vào nón cối và đem chôn ở một gốc cây cao su nào đó...
*
* *
Năm 2012, một anh thiếu úy bộ đội trẻ măng, cháu của anh Cương đến HMT TP tìm mình theo sự giới thiệu của T ( sau này T đã học ĐHMT hành họa sĩ ) Thiếu úy chắc chưa được sinh ra khi anh Cương hy sinh. Anh ấy đề nghị mình đi cùng để tìm "mộ" liệt sĩ Cương. Mình kể chuyện "tai nghe mắt thấy" lúc Cương và 2 người nữa hy sinh cùng hầm và khuyên không nên đi vì đi cũng chẳng để tìm cái gì.... Anh thiếu úy cứ đi và hôm lên đến vùng cho là trận địa cũ gọi điện thoại cho mình với ý "óan trách". Trong lúc không bình tĩnh anh ấy nói luôn : Chú T nói hồi ấy sau trận B52 mặt chú xanh chành à...( nói như để ...miệt thị !) Mình trả lời : T đã nhìn thấy thế thì chắc là đúng,lúc ấy có gương đâu mà soi để biết mặt mình xanh đỏ như thế nào? Chuyện "tìm mộ" chấm dứt .
Mình mong cho cậu cháu thiếu úy với quân hàm, quân hiệu, phù hiệu quân phục ...cứ luôn được sạch sẽ tinh tươm như thế, không bao giờ bị vùi trong đất đỏ như tụi mình và giữ nguyên được lòng "dũng cảm" được "giáo dục" trong thời bình...Đấy mới chỉ là "mặt xanh", còn nếu lỡ sợ quá mà khóc rống lên và chắp tay vái Trời vái Phật lia lịa, ( mà không phải ở đâu đó đã không xảy ra ), thì bây giờ có khi còn là một sự..."phản bội" cũng nên (!?)
Còn cái mặt "xanh như đít nhái" của mình có mang cho đến ngày nay từ khi nhìn thấy cái đống thịt người đỏ như thịt bò kia, thì cũng chẳng làm mất danh dự của QĐNDVN một tí nào vì lúc nào mình cũng chỉ là họa sĩ...dân chính, dù có lúc đã cùng các chiến sĩ quân đội ở trên "cùng một chiến hào" như vậy ! Và hơn thế nữa, với mình : Đây là vinh quang duy nhất : Có bao nhiêu người may mắn trở về sau chiến tranh mà không bị sứt mẻ đến cái lông chân... như mình ???
![]() |
MẶT XANH NHƯ ĐÍT NHÁI |
Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2014
DIỆU HUYỀN NGAO DU BẮC HÀ !
Vào những ngày cuối tháng Ba (24-3AL) là ngày giỗ mợ, năm nay vừa tròn 3 năm mợ đi xa, chị em mình làm giỗ đại tường (giỗ hết) cho mợ, các chị ở Sài Gòn ra, lại có dịp cả 7 chị em gặp mặt nhau, một cuộc gặp gỡ vô cùng cảm động tại ngôi nhà của ba mợ khi mà cả 7 chị em tuổi đã xế chiều (chị cả, chị hai, chị ba đều đã ngưỡng xưa nay hiếm, mà chị nàocũng có bệnh riêng và bệnh chung là áp huyết cao). Cảm động nhất là chị cả suốt 2 năm qua chống chọi với căn bệnh ung thư, hết bệnh viện từ Bangkoc Thái Lan về Thống Nhất Sài Gòn, cứ 21 ngày lại truyền hóa chất một lần, trải qua 8 lần truyền hóa chất liên tục bệnh ung thư đã tạm ổn nhưng lại mắc thêm bệnh viêm tắc tĩnh mạch, chân luôn trong trạng thái tê dại nhiều lúc không điều khiển được bàn chân, đi đôi dép ở chân tuột ra lúc nào cũng không biết, nghe chị nói đã phải tiêm đến 360 mũi dưới da trong 7 tháng liên tục, nay tĩnh mạch đã tạm thông nhưng vẫn cố cùng các em ra Hà Nội trong ngày giỗ mợ. Chị em gặp nhau mừng mừng tủi tủi ôm nhau cười chả ra cười, mếu chả ra mếu…
Một lần nữa 7 chị em lại được ở bên nhau như những ngày thơ ấu.
Nhân dịp lần hội ngộ này, chương trình đã được cháu Ngà, con dâu chị thứ Tư lên tour trước cả tháng, các chị chỉ vì xem các ảnh của mình chụp Tây Bắc đăng trên PB nên rất muốn một lần được đi cho biết, khổ nỗi mùa này Hà Giang lại không đẹp, Mộc Châu, Sơn la cũng thế không có gì đặc sắc, hoa đào, hoa mận, hoa cải, hoa ban thì đã tàn, ruộng bậc thang thì chưa vào nước,nghĩ mãi hay là đi Sa Pa, Bắc Hà chơi chợ phiên? Nhưng Sa Pa thì các chị đã được đi rồi, bàn mãi cuối cùng quyết định đi hồ Ba Bể và thác Bản Giốc. Đi chơi hai điểm này thì ít phải đi bộ vì chỉ ngồi trên thuyền, nhưng thời gian ngồi trên ôto lại dài vì đường xá xa xôi (quãng 1000 km cả đi lẫn về), muốn đi trọn hai điểm ít ra cũng phải 4 ngày, chỉ lo các chị mệt không đi nổi. Hỏi lại các chị có đi được không? Cả ba chị lớn đều quyết tâm cao: đi được. Thế là cuộc đi được sắp đặt đến từng chi tiết, kể cả mang theo xe lăn cho chị cả nếu cần thiết sẽ sử dụng.
Ngày đầu tiên sau 283 km Hà Nội – hồ Ba Bể, tất cả 7 chị em và hai cô dâu là 9 (dâu là con mà) ở chung một nhà sàn (stayhome) ở điểm du lịch hồ Ba Bể, lại được ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau như ngày xưa khi mà cả 7chị em còn ở chung với ba mợ, vui thật là vui. Sáng hôm sau, dậy ăn sáng và cùng nhau xuống thuyền đi du lịch lòng hồ, suốt 4 tiếng đồng hồ lên đênh trên lòng hồ, chụp ảnh, tán phét, ăn uống khiến ai cũng thấy như trẻ ra và khỏe hơn.
10 giờ, lên bến rồi xe chực chỉ Cao Bằng tiến, sau 200 km từ hồ Ba Bể, 4g30 chiều đến TP. Cao Bằng, ở đây chị cả lại gặp bạn cũ ngày xưa cùng công tác ở khu gang thép Thái Nguyên, gặp cả cháu chồng cũng đang sống ở đây khiến niềm vui của chị như được nhân lên gấp đôi.
Sáng hôm sau, mấy chị em lại vượt chặng đường gần 90 km lên Thác Bản Giốc, đến nơi xe đỗ ở bãi, muốn đi vào được thác phải đi bộ một đoạn đường khá xa, lên dốc xuống dốc, tình hình này chị cả chân cẳng thế thì gay,mặc dù có xe lăn cũng không thể tác chiến được. May mình có ông em làm chỉ huy phó Bộ tư lệnh biên phòng tỉnh, gọi cho nó, nó xử lí luôn, ôto xuống tận nơi gần chân thác, may thế.
Thác Bản Giốc trước kia phân chia lấy tim dòng sông làm mốc,vạch một đường chia đôi cả sông lẫn thác, bây giờ phân định lại, cột mốc số 863 mỗi bên cắm lùi vào bên của mình tính từ giữa sông 300m, khu vực dòng thác chảy xuống và lòng sông hai bên khai thác du lịch chung, bè mảng của hai bên tự do đi lại dưới lòng sông, ra sát tận chân thác và có thể cập bờ của nhau, nhưng khách du lịch không được lên đất liền. Hàng quý, biên phòng hai bên giao ban với nhau, quý chẵn giao ban bên ta, quý lẻ giao ban bên Tàu. Nói chung bên kia đường xá và khu du lịch họ xây dựng đàng hoàng đẹp đẽ, bên ta thì manh mún,tự phát, chưa khai thác hết khả năng du lịch, từ cái mảng phía bên kia họ đầu tư đẹp đẽ, nhưng phía ta thì xập sệ lắm. Bình quân phía ta 1 mảng bơi ra thác thì bên kia phải cỡ 8- 10 mảng cùng ra, tỉ lệ khai thác chung như thế thì không biết khi nào ngành du lịch của ta mới ngang ngửa được như họ.
Chơi chán chê, chụp ảnh mỏi tay, mấy chị em lên bờ. Ở khu du lịch này duy nhất chỉ có một nhà hàng ăn uống, thế cho nên cũng chặt chém ra trò. Kinh nghiệm rút ra cho những người đi sau nếu có đến đây thì chuẩn bị sẵn đồ ăn mang theo là tốt nhất.
Trên đường quay về, cách thác Bản Giốc khoảng 4km có động Ngườm Ngao, rẽ vào ai còn sức thì leo, lên động cả lên lẫn xuống chừng 180 bậc công với đoạn đường bằng vào hang khoảng 700m, hang đẹp, đã đầu tư lắp đèn, đây là hang đá vôi, trải qua hàng tỉ năm những cột nhũ đá đủ các hình thù khác lạ đẹp mắt đáo để.
Khoảng 16g lên xe về lại Cao Bằng ăn tối, nghỉ ngơi, sáng hôm sau dậy sớm ra chợ đầu mối mua rau ngót rừng (rau sắng), rau bò khai, hạt dẻ mang về HN làm quà.
Chuyến đi tuy có dài ngày nhưng thấy chị cả dường như khỏe ra, phấn chấn hẳn lên, chị còn nói sang năm nếu ra chúng mình lại đi một chuyến nữa lên Điện Biên.
Sau 4 ngày đi chơi với nhau, mấy chị em đã về đến HN an toàn và mạnh khỏe. Mai giỗ Mẹ xong các chị lại về Sài Gòn và tiếp tục lo chuyện chữa bệnh và giữ gìn sức khỏe cho những chuyến đi tiếp theo.
Có một điều chắc chắn rằng ở bên ấy, ba mợ sẽ rất vui bởi 7 chị em chúng con cho đến tận ngày hôm nay vẫn thương yêu nhau vô hạn.
Dưới đây là một số hình ảnh của 9 chị em trong chuyến đi thú vị này.


















Một lần nữa 7 chị em lại được ở bên nhau như những ngày thơ ấu.
Nhân dịp lần hội ngộ này, chương trình đã được cháu Ngà, con dâu chị thứ Tư lên tour trước cả tháng, các chị chỉ vì xem các ảnh của mình chụp Tây Bắc đăng trên PB nên rất muốn một lần được đi cho biết, khổ nỗi mùa này Hà Giang lại không đẹp, Mộc Châu, Sơn la cũng thế không có gì đặc sắc, hoa đào, hoa mận, hoa cải, hoa ban thì đã tàn, ruộng bậc thang thì chưa vào nước,nghĩ mãi hay là đi Sa Pa, Bắc Hà chơi chợ phiên? Nhưng Sa Pa thì các chị đã được đi rồi, bàn mãi cuối cùng quyết định đi hồ Ba Bể và thác Bản Giốc. Đi chơi hai điểm này thì ít phải đi bộ vì chỉ ngồi trên thuyền, nhưng thời gian ngồi trên ôto lại dài vì đường xá xa xôi (quãng 1000 km cả đi lẫn về), muốn đi trọn hai điểm ít ra cũng phải 4 ngày, chỉ lo các chị mệt không đi nổi. Hỏi lại các chị có đi được không? Cả ba chị lớn đều quyết tâm cao: đi được. Thế là cuộc đi được sắp đặt đến từng chi tiết, kể cả mang theo xe lăn cho chị cả nếu cần thiết sẽ sử dụng.
Ngày đầu tiên sau 283 km Hà Nội – hồ Ba Bể, tất cả 7 chị em và hai cô dâu là 9 (dâu là con mà) ở chung một nhà sàn (stayhome) ở điểm du lịch hồ Ba Bể, lại được ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau như ngày xưa khi mà cả 7chị em còn ở chung với ba mợ, vui thật là vui. Sáng hôm sau, dậy ăn sáng và cùng nhau xuống thuyền đi du lịch lòng hồ, suốt 4 tiếng đồng hồ lên đênh trên lòng hồ, chụp ảnh, tán phét, ăn uống khiến ai cũng thấy như trẻ ra và khỏe hơn.
10 giờ, lên bến rồi xe chực chỉ Cao Bằng tiến, sau 200 km từ hồ Ba Bể, 4g30 chiều đến TP. Cao Bằng, ở đây chị cả lại gặp bạn cũ ngày xưa cùng công tác ở khu gang thép Thái Nguyên, gặp cả cháu chồng cũng đang sống ở đây khiến niềm vui của chị như được nhân lên gấp đôi.
Sáng hôm sau, mấy chị em lại vượt chặng đường gần 90 km lên Thác Bản Giốc, đến nơi xe đỗ ở bãi, muốn đi vào được thác phải đi bộ một đoạn đường khá xa, lên dốc xuống dốc, tình hình này chị cả chân cẳng thế thì gay,mặc dù có xe lăn cũng không thể tác chiến được. May mình có ông em làm chỉ huy phó Bộ tư lệnh biên phòng tỉnh, gọi cho nó, nó xử lí luôn, ôto xuống tận nơi gần chân thác, may thế.
Thác Bản Giốc trước kia phân chia lấy tim dòng sông làm mốc,vạch một đường chia đôi cả sông lẫn thác, bây giờ phân định lại, cột mốc số 863 mỗi bên cắm lùi vào bên của mình tính từ giữa sông 300m, khu vực dòng thác chảy xuống và lòng sông hai bên khai thác du lịch chung, bè mảng của hai bên tự do đi lại dưới lòng sông, ra sát tận chân thác và có thể cập bờ của nhau, nhưng khách du lịch không được lên đất liền. Hàng quý, biên phòng hai bên giao ban với nhau, quý chẵn giao ban bên ta, quý lẻ giao ban bên Tàu. Nói chung bên kia đường xá và khu du lịch họ xây dựng đàng hoàng đẹp đẽ, bên ta thì manh mún,tự phát, chưa khai thác hết khả năng du lịch, từ cái mảng phía bên kia họ đầu tư đẹp đẽ, nhưng phía ta thì xập sệ lắm. Bình quân phía ta 1 mảng bơi ra thác thì bên kia phải cỡ 8- 10 mảng cùng ra, tỉ lệ khai thác chung như thế thì không biết khi nào ngành du lịch của ta mới ngang ngửa được như họ.
Chơi chán chê, chụp ảnh mỏi tay, mấy chị em lên bờ. Ở khu du lịch này duy nhất chỉ có một nhà hàng ăn uống, thế cho nên cũng chặt chém ra trò. Kinh nghiệm rút ra cho những người đi sau nếu có đến đây thì chuẩn bị sẵn đồ ăn mang theo là tốt nhất.
Trên đường quay về, cách thác Bản Giốc khoảng 4km có động Ngườm Ngao, rẽ vào ai còn sức thì leo, lên động cả lên lẫn xuống chừng 180 bậc công với đoạn đường bằng vào hang khoảng 700m, hang đẹp, đã đầu tư lắp đèn, đây là hang đá vôi, trải qua hàng tỉ năm những cột nhũ đá đủ các hình thù khác lạ đẹp mắt đáo để.
Khoảng 16g lên xe về lại Cao Bằng ăn tối, nghỉ ngơi, sáng hôm sau dậy sớm ra chợ đầu mối mua rau ngót rừng (rau sắng), rau bò khai, hạt dẻ mang về HN làm quà.
Chuyến đi tuy có dài ngày nhưng thấy chị cả dường như khỏe ra, phấn chấn hẳn lên, chị còn nói sang năm nếu ra chúng mình lại đi một chuyến nữa lên Điện Biên.
Sau 4 ngày đi chơi với nhau, mấy chị em đã về đến HN an toàn và mạnh khỏe. Mai giỗ Mẹ xong các chị lại về Sài Gòn và tiếp tục lo chuyện chữa bệnh và giữ gìn sức khỏe cho những chuyến đi tiếp theo.
Có một điều chắc chắn rằng ở bên ấy, ba mợ sẽ rất vui bởi 7 chị em chúng con cho đến tận ngày hôm nay vẫn thương yêu nhau vô hạn.
Dưới đây là một số hình ảnh của 9 chị em trong chuyến đi thú vị này.

Ban thờ mẹ ngày giỗ hết.

Stayhome tại khu du lịch hồ Ba Bể.

Xuống thuyền đi tham quan lòng hồ Ba Bể.

Ngũ long công chúa

Chị cả cảm thấy chân hết đau, ra hẳn mũi thuyền chụp ảnh.

Cao Bằng 46 km

Bắc Cạn 74 km

xuống mảng ra thác Bản Giốc

5 chị em dưới chân thác Bản Giốc

Kiên quyết bảo vệ vững chắc chủ quyền của Tổ quốc.

Mang xe lăn đi phục vụ chị cả.

Nhưng chị cả khỏe ra, không cần đến xe lăn lẫn cả người dắt.

Cỗ bàn chuẩn bị đón khách

Cac con, cháu, chắt của bà chỉ tính riêng Hà Nội với 3 chị trong Sài Gòng ra đã đông như thế này.

Chị cả em út

Ngũ long công chúa và nhị vị hoàng tử

ở nhà vẫn gọi là ngũ long công chúa.

Chiều nay (25-4) các chị về Sài Gòn, sáng nay ra cafe Lục Thủy và đi dạo chụp ảnh bờ hồ.

Giỗ đầu mẹ, cả 7 chị em cũng làm một chuyến đi chơi rất thú vị ở Hòa Bình. Lúc này chị cả chưa phát hiện ra bị K.
Thứ Ba, 15 tháng 4, 2014
NGƯỜI GIÀNH ĐƯỢC NỤ CƯỜI
Bị bệnh, nhất là bệnh nan y như UT, ai tránh được bi quan ? Hơn hai năm chiến đấu thật sự với bệnh tật, DIỆU HUYỀN đã có thể mỉm cười, có lẽ là đã gặp thày găp thuốc và hơn thế nữa xung quanh HUYỀN LUÔN LÀ GIA ĐÌNH VÀ BẠN BÈ ! Hôm nay 15 tháng 4, ba chị em HUYỀN- TÂM- HƯƠNG cùng đi ra Hà Nội giỗ mẹ, đi bằng máy bay, đối với HUYỀN là kỳ tích vì HUYỀN còn bị suy tĩnh mạch chân rất nặng ( hậu quả của truyền hóa chất ) nên rất kỵ ...bay!
Chuyến đi này thật ra cũng là một "chiến công" nữa của DIỆU HUYỀN. Mình đưa một số hình ảnh của HUYỀN để các bạn cùng chia sẻ niềm vui này với gia đình mình , và xin cảm ơn các bạn thật nhiều !!!
Thứ Hai, 24 tháng 3, 2014
HÃY CÙNG NGAO DU
Trời Sài gòn nóng ghê người.. Nhận lời mời của bạn Ngô Hà từ Bảo Lộc, Quang Trung, Nguyễn Khinh, Kim Tuyên , Diệu Huyền và Đỗ Đồng theo xe của Ngô Hà đến đón, phóng thẳng một mạch 4 tiếng đồng hồ lên Bảo Lộc....Trời Bảo Lộc mát dịu, đêm nằm phải đắp chăn. Cơm no ,rượu ngà ngà và được anh em gia đình Ngô Hà phục vụ cực kỳ chu đáo. QL gặp nhau thì ai cũng biết rồi, tranh nhau nói và hát hò thì như ...điên!
Cả chủ và khách đều tỏ vẻ vui sướng. Có một điều khác thường là chỉ có quân ta nên tha hồ ...văng tục cho sướng cái miệng ! Ở nhà mà nói thế thì con cháu nó bảo : ông bà mất nết !
Xứ lạnh này nhiều hoa, chỉ ngắm hoa thôi thấy đời cũng đáng sống lắm rồi !
Xin cảm ơn Ngô Hà rất nhiều nhé !
![]() |
BẠN NGÔ HÀ LÀ NGƯỜI SUNG SƯỚNG NHẤT! |
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)