Tự
nhiên laị mở điã hát " Những tình khúc Nga vượt qua thế kỷ" trong đó
có bài "Hắc Hải cuả tôi" do các nghệ sĩ VN hát bằng tiếng Nga. Bỏ qua những lỗi phát
âm giống như ông Tây bà Đầm hát bài hát ta, tự nhiên :"Biển bờ còn chói
sáng trong đêm..." gợi lại một thời xa xưa khi bên cạnh việc trau dồi kiến
thức , còn được sống giữa cộng đồng Nga như sống tại quê nhà..Chuyện
"nhỏ" xẩy ra ngay bên bờ Hắc Hải. Nhìn trên tờ lịch vẫn là tháng11 và
ngày mồng 7 thì đã qua mấy hôm rồi... và cái "ngày xưa" ấy, thì còn
xa hơn nhiều nưã!..
TRÁI
NGỌT
Hồi còn học tại Liên xô, trong một lần đi nghỉ
hè ở Evpatoria-Crime, làm quen được một cô gái Nga tên là Rita. Rita tóc ngang
vai, màu hạt dẻ sáng, không cuộn thành lọn quăn như người ta, mà lại để suông
như con gái phương Đông. Đôi mắt to vưà, xênh xếch, thì màu sám hơi da trời. Cô
cao 1,64m, (bằng nhau!). Có lẽ cũng còn cần độn gót lên thêm, để cho cao hơn cô
một chút (ở đây con trai mà lùn là khổ) Còn dáng đi của cô thì đúng là kiệt tác của trời…Con gái
“sông Đông êm đềm” thì cũng chỉ đến thế là cùng, nhất là lại đi giày đế mềm,
bằng như giày ballet, để khi đi cô chỉ nhè nhẹ lướt trên đầu những ngón chân , như trong một
vũ điệu nào đó…
Cô đang theo học ở một trường trung cấp
ngòai trung tâm, cứ chiều chiều mới đi xe búyt về nhà. Để đón cô thì đến bến xe
ngay trước một cửa hàng bán đầy hoa tươi. Hai đứa đi chơi lang thang ngoài bãi
biển, lượm vỏ sò, vỏ hến, đá cuội, rồi lại tung trả chúng cho biển… đến tối mới
về. Không dám đi khuya, sợ…má la! Nhiều lúc chỉ dắt tay nhau đi trong im lặng.
Người ta nói tình yêu đến với người con gái bằng tiếng nói, trường hợp này là
không như thế! Người đi bên cạnh ít lời đã đành, Rita cũng nói rất ít , chỉ lâu
lâu xiết nhẹ bàn tay lạ đang đan ngón với những ngón tay mình. Không biết có
phải cô thông cảm cho người “nước ngoài” còn hạn chế “ngôn ngữ” này chăng? Cũng
có đôi khi ghé sát tai kể chuyện gì đó, nhưng tiếng sóng biển , tiếng gió, và
cả tiếng con tim ồn ã át lời, hầu như không cho nghe thấy gì cả ; có lẽ cô phải
nói một chút, chỉ để tự trấn an mình, lâu lâu nhìn vào ánh mắt nhau mà hiểu ,
và bất ngờ bắt gặp một điều gì đó từ cô, thật âu yếm… Hai đứa mới chỉ 21,22
tuổi, và chắc là đang bị “trời đánh”!
Mùa hè, ngày khá dài, 9, 10 giờ đêm mới
tối. Lần nào cũng như lần nào, khi phố xá đã lên đèn một lúc lâu, dù có nấn ná
thế nào để được trọn vẹn bên nhau trong bóng đêm, thì cuối cùng cũng phải dùng
dằng tiễn về tận nhà trên sườn núi. Ở đây núi giáp biển, nên nhà chỉ có thể ở
trên sườn núi. Trên ấy người ta trồng rất nhiều một loài nho tên là… “Không
tên”, mà không một thứ “có tên” nào vượt qua nổi : quả tròn no, tím ngắt , ngọt
lịm và thoang thoảng mùi thơm lạ…
Một lần trên đường về nhà, đang đi, thì
Rita bỗng cao hứng, xui vào hái trộm nho trong một cái vườn trên bờ đá lổn nhổn
cao ngập đầu, rào khá sơ sài. Vừa leo đến nơi thì bỗng chó sủa rộ lên. Rita
cuống cuồng, nén giọng gọi như kêu cứu : xuống, trời đất ơi, xuống! Trời thì
tối, đất thì xa, chó thì sủa, vội vơ quáng quàng một chùm nho năm mười quả gì
đó, đung đưa ngay trước mũi, rồi nhẩy đại xuống, không kịp nghĩ đến què chân,
cùng nhau chạy chí chết.
Hai đứa cố bươn ngược dốc về gần đến
nhà. Khi đã xa tiếng sủa rồi, mới
dừng lại, thở không ra hơi. Xem lại chùm nho, thì mải chạy quá, làm rơi rụng
hết, chỉ còn một quả trong tay đưa cho Rita. Rita cắn đôi, nhai nhai một nửa,
còn nửa kia, bảo mở miệng ra, nhón tay, đặt
nhẹ vào đầu lưỡi đang chờ. Cùng lúc chun cái mũi lại làm “xấu”, hai chân cô
chụm vào nhau, và cứ thắc thỏm nhún nhẩy như kìm nén một “bí mật” nghịch ngợm
nào đó, để khỏi phá lên cười… Xong ! Đứa trước, đưá sau giưã trời tối,
đều đã biết là quả nho còn…xanh. Cô thấy người ta “tỉnh bơ” nhai như ngon lành
lắm, bèn lẳng lặng, lấy ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay, áp thật lâu lên môi
mình, rồi gắn nụ hôn “gửi” ấy cũng thật lâu lên đôi môi “tội nghiệp” của người
đối diện. Tòan thân nóng ran, họ ôm chòang lấy nhau và lần đầu tiên người con
trai biết thế nào là làn môi diụ dàng và mùi hương con gái giưã bóng đêm có
muôn ngàn vì sao mùa hè lấp lánh trên đầu và những chùm đèn nhiều màu lung linh
phía xa… Hắc Hải đen huyền, đang rì rào trào lên những đợt sóng lân tinh, vang
vọng trong gió, tiếng nghe như tự đáy lòng, nên thật gần…
Nụ hôn thật, có vị nho xanh “viễn xứ” ngây
ngất, lịm ngọt đến… nhớ đời.
PĐĐ