Trang

Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013

LỤC VÂN TIÊN ...


Trên đường về, NT đến cầu B thì trời đã ngả chiều...Qua cầu, mọi người chạy xe chầm chậm. Trước mặt anh là một chiếc Babetta màu xanh rêu cũ kỹ, cái sợi dây sên không đủ căng, lâu lâu cứ cà vào cái gì đó kêu lẹt xẹt. Nhìn kỹ, người điều khiển xe là một phụ nữ có cái lưng ong, tóc dày, hung hung như thường xuyên không nón mũ mà phải ở ngòai nắng.

Anh vượt lên một chút , nhưng vẫn ở sau lưng, nói để cho nàng Babetta đủ nghe : Này cô em, ở nhà không có ai chăm sóc hay sao mà để xe kêu dữ vậy? Ngừoi phụ nữ quay nghiêng khuôn mặt đẹp một cách phong trần, trả lời : Có giỏi thì đến mà chăm sóc đi!

Hai cái xe cái trước cái sau một chút cứ chạy tà tà sẵn sàng tiếp chuyện. Chạy được một lúc cô ta bảo : Em đến nhà rồi, anh có dám vào uống nứoc không? NT gần như thắng xe laị để xem thực hư thế nào?

Bỗng từ cái sân nhỏ, một con chó con chạy ra quẫy đuôi mừng, một người đàn ông mặt đỏ ké chạy ra, tay cầm một cái chổi ngược cán, chỉ thẳng vào mặt người phụ nữ quát : Cái con kia, mày đi đâu mà bây giờ mới ló đầu về? Anh ta buông cây chổi, dùng tay xông tới tát lia lịa vào mặt người phụ nữ...Ngừoi phụ nữ giơ hai tay ôm đầu, quăng cái xe xuống đất. Nhằm lúc cánh tay nổi gân của người đàn ông ngưng tát vào mặt mình, cô ta nhổ ra một bãi nước miếng có máu. Con chó cúp đuôi lủi vào trong nhà.