Trang

Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

KỶ NIỆM CHIẾN TRANH



CÁ LÓC ĐẠI HÀN    ( Cá quả, nói theo tiếng Bắc)                           
 
     Thật ra những chuyện “săn bắt” ở trong rừng không phải chỉ sảy ra khi “bom ngơi, đạn nghỉ” mà còn xảy ra ngay cả dưới bụng những con “cá rô”, “cá lẹp” Mỹ ( tên gọi hài hước cho trực thăng ) Thế mới biết : Trong bất cứ trường hợp nào, "phải sống”, vẫn là điều mạnh mẽ nhất.

      Năm 1970, một trận càn lớn , người ta thường gọi là trận càn Đông Dương, lại được tổ chức để tiêu diệt tận gốc cơ quan đầu não kháng chiến và một số đơn vị quan trọng của “VC" (Việt Cộng) mà mấy lần trước “các cậu” đã rắp tâm làm mà làm không được…

      Hầu như tất cả các đơn vị, đều phải phân tán lực lương để tránh thương vong tập trung, sau bước đầu đó mới từ từ rút hết sang đất Campuchia. Nếu “mình” mà là “nó” thì sẽ không bao giờ có trận càn biết chắc là “vô vọng” này, chỉ vì một lý do rất đơn giản : Tất cả Campuchia, chỗ nào có rừng là có VC, đến tận biên giới Thái Lan ! Làm sao mà nuốt cho nổi miếng mồi gai góc lớn như thế. Thường xuyên đi trên máy bay mà chẳng “thông minh” lên được chút nào. Có lẽ “tiềm năng hỏa lực” đã làm cho nó… “mờ mắt”(!).

     Hình như họa sĩ, lúc nào cũng mang trong mình sự hài hước, kể cả lúc giáp mặt với cái chết , mà xét cho cùng, cốt lõi của hài hước là tạo ra sự “bất ngờ” . B11 ( tên gọi tắt của Phòng Mỹ thuật Giải phóng ) chọn một địa điểm đóng quân tạm thời mới, mà theo kinh nghiệm “cổ điển chính thống” về bí mật quân sự thì như là một vụ “rỡn chơi”, nhưng từ khía cạnh khác mà xét, cũng có thể nói ngắn gọn : Chỉ là …đường cùng. Một khu rừng nhỏ, thấp, bao bọc xung quanh một bên là trảng trống, một bên là suối nước và những con đường mòn cắt ngang, làm nó bị cô lập hòan tòan, mà bất cứ nhà chiến lược “bã đậu” nhất nào cũng từ chối! Có những chỗ khi đứng dưới, chỉ vạch một lớp lá cây ra là đã thấy…trời, không một xăngtimét an tòan. Là căn cứ nên cũng có hầm và chiến hào đầy đủ. Cơm thì che lửa nấu từ khuya, cho cả ngày, rồi dội nước vào lửa cho hết khói, mờ sáng là đã lặng như …tờ. Hàng ngày, 2 trực thăng “cá rô”, cặp khó chịu nhất trong bộ 5, bay sát ngọn cây thấp, cứ theo những chỗ trống mà rà tới rà lui, và hầu như chúng nó cứ bay qua căn cứ tạm của B11, để chú ý tới chỗ khác mà chẳng mảy may nghi ngờ gì dưới bụng. Có lần tò mò vạch lá ra xem, thì hình như nó ở ngay trước muĩ với một thằng lính rất đẹp trai ngồi sát cửa. Nó đi tìm mình, mình đi trốn nó, cứ như chuyện  con nít chơi ú tim…Mấy người có kinh nghiệm bảo : Đó là thằng lính bằng cao su để lừa mình đấy. Bắn vào nó, chẳng chết con ma nào, nhưng hỏa lực bị lộ là cả đám nó ào tới “mần thịt” mình liền… à! Lên “sàn diễn” với VC mà có “hóa trang” kỹ lưỡng như vậy thì cũng xin chào thua “lòng yêu nghề” mang tính… “chuyên nghiệp” cao. Chỉ có điều “ của lạ” không “sài” được lâu, có khi trở thành trò hề…