Trang

Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013

LỤC VÂN TIÊN ...


Trên đường về, NT đến cầu B thì trời đã ngả chiều...Qua cầu, mọi người chạy xe chầm chậm. Trước mặt anh là một chiếc Babetta màu xanh rêu cũ kỹ, cái sợi dây sên không đủ căng, lâu lâu cứ cà vào cái gì đó kêu lẹt xẹt. Nhìn kỹ, người điều khiển xe là một phụ nữ có cái lưng ong, tóc dày, hung hung như thường xuyên không nón mũ mà phải ở ngòai nắng.

Anh vượt lên một chút , nhưng vẫn ở sau lưng, nói để cho nàng Babetta đủ nghe : Này cô em, ở nhà không có ai chăm sóc hay sao mà để xe kêu dữ vậy? Ngừoi phụ nữ quay nghiêng khuôn mặt đẹp một cách phong trần, trả lời : Có giỏi thì đến mà chăm sóc đi!

Hai cái xe cái trước cái sau một chút cứ chạy tà tà sẵn sàng tiếp chuyện. Chạy được một lúc cô ta bảo : Em đến nhà rồi, anh có dám vào uống nứoc không? NT gần như thắng xe laị để xem thực hư thế nào?

Bỗng từ cái sân nhỏ, một con chó con chạy ra quẫy đuôi mừng, một người đàn ông mặt đỏ ké chạy ra, tay cầm một cái chổi ngược cán, chỉ thẳng vào mặt người phụ nữ quát : Cái con kia, mày đi đâu mà bây giờ mới ló đầu về? Anh ta buông cây chổi, dùng tay xông tới tát lia lịa vào mặt người phụ nữ...Ngừoi phụ nữ giơ hai tay ôm đầu, quăng cái xe xuống đất. Nhằm lúc cánh tay nổi gân của người đàn ông ngưng tát vào mặt mình, cô ta nhổ ra một bãi nước miếng có máu. Con chó cúp đuôi lủi vào trong nhà.


NT đứng chết trân nhìn họ đánh nhau. Người đàn ông ngừng tát, nhìn anh quát : Mày là thằng nao? Ngó ngó cái đ... gì? NT nhỏ con , bình thường tướng tá của anh chẳng hề làm ai kiêng nể, nhưng vốn dễ nổi quạu nên anh dựng cái xe còn nổ máy, điên tiết rút ngay cây cọc rào còn dính mẩu dây thép gai ở bên cạnh, giơ lên, xông vào, định đập lên lưng người đàn ông.

Người phụ nữ như bừng tỉnh, lấy ngay cái cán chổi mà người đàn ông vừa quẳng đi ban nãy, nhá nhá vào đầu anh mấy cái và gắt lên : Ai mướn?.

Người đàn ông né cái gậy lúc nãy, nhân cơ hội xông đến, liền bị người phụ nữ túm áo ghì lại. Được sự ủng hộ bất ngờ, NT chạy ngay ra, vồ lấy cái xe còn đang nổ máy, phi biến. Mấy phút sau nghe tiếng lọet xọet của cái xe Babetta, ngỏanh lại anh thấy người đàn ông rượt theo. Trò này thì mày thua là cái chắc, anh tự nhủ và tăng ga chiếc xe 70cc của mình. Đến cầu BK ngóai lại, thì không còn thấy bóng dáng Babetta đâu nữa....

Chờ một chút cho chắc ăn, khi không thấy gì, anh ta liền tấp đại vào một quán cà phê gần nhất, gọi một ly cà phê đá.. Uống cái nước lành lạnh đăng đắng vào miệng, anh bỗng rủa thầm : Đ...má, đúng là Lục Vân Tiên dê xồm hết thời!...

Cà phê đã uống cạn, nước đá tan ra cũng đã uống cạn nhưng anh chưa muốn về. Sống một mình về lúc nào chẳng đươc, anh nghĩ...

Nhưng chẳng biết làm sao, anh có linh tính là cái vụ "lộn xộn" hôm qua hình như cũng có cái "lý" của nó, lý gì thì chẳng biết. Nhà anh gần đây nên chiều nay lại thả bộ đến uống cà phê đúng cái bàn này với cái ghế này, để mà nhớ lại .hôm qua....

Trên đường tự nhiên có một phụ nữ chạy cái xe đạp cọt kẹt đi qua. Đến quán cà phê cô dừng lại dáo dác. Anh nhìn cô, bốn mắt gặp nhau, anh vụt đứng dậy thì té ra người có cái eo thắt đáy lưng ong và mái tóc dầy cháy nắng đây rồi! Cô nói luôn không để anh mở lời : Hôm qua anh có nói nhà anh ở gần cầu BK, hôm nay em cứ đi đại mà tìm...Bộ anh hay ngồi uống cà phê ở đây lắm à? Lúc ấy anh mới mời được cô ngồi và nói đùa : Nhận ra em thì dễ thôi , cứ cái xe nào kêu lẹt xẹt hay cọt kẹt thì ắt phải có em ở đó!...Cái anh này! Cô đáp, anh hỏi luôn : Vậy là hôm qua anh nói anh ở gần cầu BK à? Lúc nào nhỉ? Anh không nhớ! Cô trả lời : Anh không nói nhưng đêm qua, sau vụ lộn xộn em nằm mơ thấy anh và anh đã nói như vậy!... Trời ơi! NT la lên trong ý nghĩ và nhìn thật kỹ mặt cô, khuôn mặt có nét phúc hậu đến khó tả khuôn mặt là số một, sau mới đến lưng ong và tóc bồng bềnh cháy nắng....

Cô xin lỗi anh vì chuyện hôm qua và kể vắn tắt : Người đánh em là anh Hai em. Mấy năm trước anh theo bạn đi đào vàng ở QN, vàng chẳng thấy đâu, sập hầm thành điên luôn! Ít khi anh nổi khùng như vậy lắm. Cha mẹ em đã mất cả, một mình em bươn chải, nuôi anh Hai..

Mấy ngày sau anh hẹn đến nhà cô lần đầu, sau khi cẩn thận đổi cho bạn xe DD 70cc màu xanh lấy xe Honda 50cc màu đỏ để ông anh không nhận ra. Ông anh ra tận cửa bắt tay mà như chẳng nhớ điều gì...Nhưng anh ta lại: Chào "cậu tóc dài", làm anh đứng tim! Một năm anh chỉ hớt tóc có một lần vào dịp Tết, hôm ấy vẫn chẳng mái tóc này là gì ?!

Anh cứ đi lại như thế, lần nào đến cô, anh cũng tìm việc để làm. Mấy chiếc xe cũ kĩ hết còn kêu ca gì nữa...Con chó con thì chỉ còn thiếu điều...thơm phức!

Trong xóm mọi người đã bắt đầu râm ran bàn tán: Hai người này thật đẹp đôi!...

Nếu đây là chuyện nhân duyên thì chuyện nhân duyên này nhiều khi cũng "vớ vẩn" đến lạ lùng như vậy!... 

Anh đến thăm cô cũng đã nhiều lần, kể cả vào ngày chủ nhật, nhưng chẳng thể mời cô đi ăn ở đâu được một bữa vì cô phải lo cho anh Hai . Anh đi chợ quen rồi nên hôm nào định ở lại ăn cơm là anh lại tạt qua chợ mua lung tung: Khi thì mớ rau, khi thì con cá, khi thì mấy quả trứng...và đặc biệt không bao giờ thiếu ớt cay và khổ qua...Ba người này rất giống nhau là không sợ....cay đắng.

Có hôm anh định xuống bếp nấu ăn cùng cô thì cô một mực đuổi anh lên nhà ngồi chơi vì sợ anh nóng nực và hôi hám...

Anh miễn cưỡng lên nhà, chợt nhìn anh Hai dạo này hiền khô, tối ngày ở trong phòng ngủ, nằm chán rồi lại ngồi, ngồi chán rồi lại ra cái cửa sổ con ngắm trời ngắm đất. Rồi còn hát nữa chứ, anh Hai hay hát một câu hát bằng tiếng Khmer không biết học ở đâu: Nừng tâu pdechia ôhôi prôcon, padeiwoat camtictuol phenca kbotchiet....anh cũng chỉ biết mỗi một từ : padêiwoat nghĩa là cách mạng, còn lại thì mù tịt... Nhưng sao anh Hai vừa hát lại vừa rơm rớm nước mắt như vậy kìa?

Qua cái cửa phòng hai cánh lúc khép lúc mở vì gió, anh thấy trên tường nhà có treo tòn ten một cái ba lô bộ đội đã thật cũ...mà những hôm trước anh chỉ lo ngắm cô nên không để ý...

Câu hát tiếng Khmer, cái ba lô treo trên tường tư nhiên làm anh muốn nghẹt thở, anh linh cảm có một việc gì đó thật hệ trọng...

Cô bê mâm cơm lên nhà, cái mâm có cả nồi cơm, bới cho anh Hai một chén với thức ăn...anh Hai run run cầm lấy để lên lòng, dù cái chén cơm ấy còn nóng hổi, nhưng không ăn, mắt cứ nhìn đâu đâu....

Anh không nhịn được nữa, nói với cô, giọng thật trịnh trọng : Em để cơm đấy đi, cho anh được hỏi. Đến lượt cô tròn xoe cả hai mắt nhìn anh...

Cái ba lô bộ đội ở trong phòng kia là của ai đấy? Anh hỏi. Của anh Hai, cô đáp. Anh Hai có thời đi bộ đội hả? Có, đi đánh bọn Diệt chủng! Anh có quen một anh có đôi lông mày ngang giống hệt anh hai, cuối lông mày bên trái có một nốt ruồi nhỏ nhìn kỹ mới thấy. Tên anh ấy là T... Thì anh Hai đấy, đi bộ đội tên T, còn ở nhà tên C! Đúng cả đến cái nốt ruồi nữa. Em còn giấy tờ gì không? Còn! Cô vội cúi xuống gầm bàn lôi ra một cái hộp sắt tây gần như hoen rỉ chứa nào hộ khẩu, nào hóa đơn tiền điện, nước, nào thư đòi nợ, nào giấy chứng tử của cha mẹ, trong đó tìm được cả giấy xuất ngũ của anh Hai...Đọc chưa hết cái giấy xuất ngũ, anh buông cái hộp rỉ nghe cái chát và  chụp lấy tay cô, kéo cô sát vào ngực mình, không để cô cúi xuống lượm các giấy tờ rơi vãi, và nói như mếu: Ôi em ơi, đây là bạn chiến đấu của anh, ân nhân của anh đây rồi.... cô như đã dính chặt lấy anh. Anh đẩy nhẹ hai vai cô ra, định quay sang anh Hai khóc than điều gì đó thì cô giữ chặt anh lại, đưa ngón tay trỏ dọc miệng anh và nói nhỏ vào tai : Đừng làm anh ấy sợ!

Cái mâm cơm để trên bàn đã nguội cả, chẳng ai còn lòng dạ nào để ăn, anh Hai cũng lén để chén cơm của mình lên bàn lúc hai người lu bu đọc ...

Đến bây giờ cô mới kịp thu gom các giấy tờ lại, đẩy mâm cơm sát  cạnh bàn, để trống nửa bàn còn lại, rót cho anh một ly nước trà... Anh kéo cái ghế chân hơi đung đưa.vào ... và lúc ấy mới ngồi xuống. Cô rót tiếp một ly trà nữa đưa cho anh Hai, lúc này anh Hai lại đang đứng cạnh cửa sổ và ngóng ra ngòai xa...

Cô quay lại ngồi đối diện với anh, hai tay chống cằm, con chó con từ đâu chay vào nằm sát dưới chân cô còn anh thì bíu chặt vào bàn như để khỏi ngã...:Anh kể như sợ không còn dịp nào và thật ra hình như chỉ là để nói với riêng mình :

Anh Hai hơn anh một tuổi nhưng cực kỳ nhanh nhẹn chỉ huy tiểu đội, nên trong tiểu đội trinh sát đặc công, tòan những đứa ít tuổi đều gọi T là anh Hai. Một lần anh bị sốt rét nên đến trạm quân y của trung đòan chữa bệnh. Chiều một ngày nào đó bỗng trong trạm quân y đột nhiên vang lên như xé những lọat đạn AK và tiếng lưu đạn. Cành cây gẫy răng rắc và mùi lá cây tươi bị vò xé tan ra... Thôi rồi, kiểu bắn này chính là của bọn Pônpốt đã đột nhập vào trạm. Người lính giữ bộ đàm của trạm được lệnh liên hệ gấp với trung đòan, trung đòan cho nối sóng với tiểu đội trinh sát đang đi làm nhiệm vụ của anh Hai cũng đang ở tọa độ này. Anh Hai hét lên trong bộ đàm nói là mọi người cố gắng trụ lại dưới hầm, chỉ dưới hầm và lập tức hàng lọat đạn AK cứ ba phát một dồn dập bắn tới tấp. Kiểu bắn thiện xạ này mới đúng là của quân ta. Có vài thằng mặc đồ đen, đầu đội mũ lưỡi trai xanh lá cây Trung quốc, cổ cuốn khăn rằn mầu đỏ nhợt, chân đi dép râu...đổ vật ngay cạnh miệng hầm. Đột nhiên căn hầm rung lên, sặc sụa khói lưu đạn. Căn hầm này làm kiểu chữ T nên lựu đạn nổ bên ngòai, nhưng anh thấy tức ngưc và hai lỗ mũi chảy máu ròng ròng...Có tiếng hô xung phong nên những người ở dưới hầm quên cả tên bay đạn lạc, nhẩy lên hét theo! Chỉ trong chớp mắt, trước mặt họ xuất hiện những chiếc nón tai bèo và nón cối. Anh trông thấy anh Hai ngay. Trước mặt anh, anh Hai và đồng đội đúng như là những Thiên thần Lục Vân Tiên hiện về thật! Anh Hai gặp anh thấy tay anh che cái khăn mặt đầy máu thì kêu cứu thương đến ngay... Anh nói qua khăn mặt che cả miệng là không sao đâu, nhưng anh Hai cứ bắt anh nằm lên võng để khiêng đi. Tram Quân y dưới sụ giúp đỡ của tiểu đội trinh sát nhanh chóng thu dẹp để chuyển đến một địa điểm dự phòng mới.

Anh Hai mới được phong lại là thượng sĩ, mặc dù trước đây cũng đã là thượng sĩ rồi...Lý do thì không nhiều người biết: Hồi còn đóng quân ở S, anh Hai có yêu một cô gái Campuchia, cô tên là Chăm ( nghĩa là chờ đợi ) đấy là tên mẹ cô đặt cho khi đẻ rơi cô ở tỉnh Côngpông Chăm (nghĩa là Bến Đợi ) Lúc ấy cha cô đi làm ở tận đồn điền cao su C, không có nhà ... Bài hát cô dạy anh là một bài dân ca đã thay lời mới. Có lẽ đây là một tình yêu chân thật, nên khi bị kỷ luật giáng chức từ thượng sĩ xuống binh nhì, anh Hai đã có lần tâm sự là anh sẽ xin ra làm dân Campuchia luôn...

Thời gian trôi qua, vốn tính tháo vát bẩm sinh, và đã chuyển quân đi xa, anh lại từ từ trở về vị trí cũ cho đến ngày ra quân. Chỉ có điều anh Hai thay đổi quá nhiều đến không thể nhận ra, nếu như không có cặp lông mày ngang với sự xác nhận của em cùng với cái giấy xuất ngũ vẫn còn giữ được!....

Nói chuyện đến sẩm tối mà không hay. Cô hỏi anh có đói không? Anh nói không. Hai người nhìn nhau với hai cặp mắt đỏ hoe. Cô vội đứng dậy đi lấy cái chén mẻ, xúc đầy cơm và thưc ăn, gọi con chó ra ngòai hiên. xong quay lại thì thấy anh đã ngủ gục trên bàn, chắc là do căng thẳng quá. Cô lắc vai anh và cầm tay anh đưa đến cái ghế bố mà hằng đêm cô vẫn ngủ. Anh nằm xuống và nói với : Em sẽ ngủ ở đâu? Em sẽ trải chiếu xuống sàn ngay đây...Cô nói nhưng biết anh chẳng kịp nghe. Trong phòng anh Hai thấy cũng đã êm re...Cô ra đóng cửa rồi trở vào không bật đèn, trải chiếu mò. Vừa với tay lấy cái gối kê đầu, đặt mình xuống chiếu thì con chó con đã nhẩy tọt vào lòng.

Ngòai đường đã không còn tiếng xe, xung quanh im ắng quá, cô lập tức nhận thấy cái khác hẳn mọi hôm của cuộc đời cô là hôm nay cô đã có người đàn ông của riêng mình, đang nằm ngay bên cạnh, một người hầu như từ "trên trời rơi xuống"...nhưng không hề quá xa lạ!

Con chó con nằm trong lòng vẫn thở nhè nhẹ, vẫn như đang canh chừng cho thời gian trôi đi thật êm, thật êm...








9 nhận xét:

  1. Chuyện của anh đấy ư? Anh là nhân vật chính ?
    Chắc tại máu con nhà QL, thấy chuyện bất bình chẳng tha mà tội nghiệp! Hi!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đây là truyện ngắn "sáng tác" đấy! Nhưng sáng tác vốn là phải sống và nếu có tý gì là của mình thì vẫn không sao! Phải không ST? Xin cảm ơn em!

      Xóa
  2. Phần trên hay, rất tiếc cái kết đã bị người đọc đoán trước được. Nếu tác giả có cái kết khác khác lạ, tạo bất ngờ mang ý nghĩa xã hội nào đó thì sẽ thành 1 truyện (rất ) ngắn có giá trị .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

      Xóa
    2. Cảm ơn calathau! Truyện còn có chỗ ra, mình sẽ thử !

      Xóa
    3. Mình đã đọc lại truyện này với cái kết mới. Bạn thật giầu trí tưởng tượng ! Hãy nói thêm về đoạn cũ. Mình thấy có 1 chi tiết hay nhất là đoạn "anh chồng" ( người đọc bị tác giả đánh lừa ) đánh cô gái (vợ) cô không phản ứng--> Anh chàng LVT nỏi máu anh hùng định táng tay chồng vũ phu-->Cô gái xông ra can "ai khiến" làm anh ta cụt hứng, bẽ bàng ! ( Người đọc càng ngạc nhiên ). Vì ngạc nhiên nên tò mò muốn đọc tiếp. Đến câu "Sống một mình về lúc nào chẳng đươc, anh nghĩ..." là mọi người biết anh chàng chưa vợ sống độc thân. Vậy nhiều khả năng anh là người tử tế .Và mình đoán cái kết của tác giả sẽ thiên về ...có hậu. Ở đây có 1 cái "chốt" quan trọng lại do chính cô gái bật mở. Cô đã cho anh chàng LVT biết đấy là anh trai cô, 1 người anh bị tâm thần ! Nút thắt đã được mở đúng lúc cao trào !!! (Bài học mình đã học đấy nhé).Vở kịch ngắn đã có thể hạ màn...Nhưng bạn thử nghĩ xem, còn kiểu "cởi nút" (kết) nào "sướng" hơn nữa không ?

      Xóa
  3. Thật cảm ơn thày giáo! Em lại phải nghĩ nữa đây,,,

    Trả lờiXóa
  4. Truyện của bạn hấp dẫn đấy! Nhưng mình bị hẫng hụt về ông anh bạn ạ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chuyện đời ấy mà! Cái gì cũng "có thể" cả! Xin cảm ơn bạn đã ghé thăm!

      Xóa