Mới đẩy xe vào nhà định ra đóng cổng, thì cái cô tóc tai rũ rười, mặt mày lấm lem, quần áo tả tơi, hay ngồi trong bóng đêm đầu hẻm...sáp lai gần nói : Chú có gì cho cháu không?. Hơi bị bất ngờ nên tôi sựng lại, hai tay nắn nắn hai túi quần như xem có gì không? À, có cái bóp. Tôi rút cái bóp đưa cho cô ít đồng đủ để cho cô ấy nhếch nhác cười và cảm ơn....
Ông hàng xóm mới mua căn nhà bên cạnh mười mấy tỷ, chờ cô ấy đi một đọan mới đến nói : Ông đừng cho, rồi nó đâm quen!
Đúng là có thể xin quen, vì đây không phải lần đầu...Nhưng tôi tự nhủ : Âu cũng là sự ...tín nhiệm! Nhất là sự "tín nhiệm" của người bệnh nghèo...
Và xem ra sự tín nhiệm này cũng chẳng còn được bao nhiêu lâu nữa!.
Tôi quen một người lâu rồi không gặp lai,ngươi đó còn giữ đia chỉ tôi trên mạng, một hôm tôi nhận được tin nhăn, người đó nói đang khốn khổ và xin tôi gửi cho 2 triệu đồng, tôi biết người đo là ai nhưng không biết họ nói có đúng sự thực không, bạn tôi biết chuyện bảo đừng gưi, nó quen đi cứ đòi mãi thi làm sao. Tôi hơi lưỡng lự, rồi cuối cùng vẫn gửi đi số tiền đó, cũng chẳng hiểu tại sao?
Trả lờiXóaCuộc đời thật giả khó lường, đôi khi có thể bị lừa nhưng trong lòng cảm thấy thanh thản !
Xóa