Không hiểu vì sao chuyện này cứ đeo đẳng với tôi mãi, nhất là khi đêm về , những kỷ niệm quá khứ hiện ra....
Có một lần, trong chuyến đi công tác xuống miền Tây, tôi được các bạn cũ bạn mới ra đón rất nồng nhiệt, đi theo có môt cậu bé khỏang chín mười tuổi., nghe thấy tôi trao đổi với mấy người đi bên cạnh, cậu ta liền nói : Ông này nói tiếng Bắc! Đựoc một lúc , hầu như không có ai để ý tới lời cậu nói, nên cậu ta nhắc lại : Ông này nói tiếng Bắc! Rồi cậu ta cố tình đi sát vào tôi và nói to hơn : Ông này nói tiếng Bắc !
Không lẽ ở đây , người Bắc ít xuất hiện đến thế sao?
Nghe đến 3 lần, và mổi lần tôi tự lý giải một cách : Ông này nói tiếng Bắc : - Tôi phát hiện ra ông rồi đấy ! Ông này nói tiếng Bắc : - Sao ông lại ở đây? Ông này nói tiếng Bắc : - Ông đi về đi!
Tôi ngạc nhiên, không lẽ ai đã "tiêm nhiễm" cho nó điều gì đó chăng?
Nhớ ngày xưa lính Bắc xuống miền Tậy nghe "lội" không nghĩ là "bơi". Đến khi nước ngập đầu mới biết "lội" là "bơi". Các má hỏi có ăn cơm không? Trả lời là "có" mà chẳng thấy cơm đâu... Mãi sau thì mới biết trả lời là "ăn" thì mới có cơm ăn !....
Sau kháng chiến 9 năm, tại xóm tôi ở Hà Nội có một hộ các chú Miền Nam tập kết ở cùng. Thứ Bảy , Chủ nhật các chú thường đưa bạn bè về nhiều hơn, tổ chức ăn uống và ca cổ. Những bài ca giọng Nam thường là buồn...Chỉ thương các chú ấy xa quê!
*
Tôi bổng nói trong đêm như có người đối diện : Đừng, đừng nhé !....
Tôi bổng nói trong đêm như có người đối diện : Đừng, đừng nhé !....
Đừng! Tôi lại nói như tự trấn an mình!...
KHỎANG LẶNG ( Rừng miền Đông ) |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét